CÂU CHUYỆN ĐÃ CŨ.

By Phương Dương - 11/27/2017

Đó là một buổi chiều playlist ngẫu nhiên phát bài Mơ của Vũ Cát Tường, lên facebook thì mục Ngày này năm xưa lại là một stastus trích lyrics của bài Mơ. Rồi tự nhiên nhớ ra có một bài viết bấy lâu đã bị bỏ quên, lục tung hai cái gmail lên, may mắn tìm lại được. Và rồi, những tháng năm ấy lại hiện về, như mới đây thôi, cảm xúc vẫn còn vẹn nguyên lắm...



Hôm nay tớ viết bức thư này không hẳn là gửi đến cậu, vì tớ không chắc những thứ mà tớ xem là quan trọng có là gì đối với cậu hông? Và phần nhiều là tớ, một đứa con gái nhạy cảm, cứ sống nhờ quá khứ, muốn một lần được lật lại những hình ảnh thật trong trẻo, những kỉ niệm vui vẻ của tớ và cậu, những lúc nụ cười đã luôn ở trên môi tớ...

Chỉ mỗi anh nơi này/ Nâng niu những thơ ngây/ Và khi anh lặng lẽ chôn giấu/ Bao buồn vui gói trong ngăn đựng những niềm đau.


[secret...] Có nhiều sự trùng hợp đến mức không thể ngờ, cậu rất giống với một người ca sĩ tớ thích và thật ngẫu nhiên người ấy cũng là thần tượng của cậu. Có lẽ với một điểm chung nhỏ ấy mà những cuộc nói chuyện của tớ và cậu cũng được kéo dài ra.


Có lúc đã mất hết vô tư/ Quanh mình chỉ những sóng gió những ưu tư/ Anh lại nhớ đến những lúc ta an nhiên/ Nói những câu chuyện thâu đêm.

Hài hước, đó là tính từ đầu tiên khi tớ nghĩ về cậu, cậu có thể nói suốt đoạn đường tớ chở cậu đi học nào là chuyện về bộ phim mới cậu mới xem, bàn luận sôi nổi về nội dung bài hát mới của ca sĩ mà cả hai đứa đều thích và phần lớn là về... đồ ăn. Cậu có thể dành nửa tiếng đồng hồ để chỉ cho tớ ở đâu bán chè rẻ và ngon nhất, chỗ nào trà sữa có thật nhiều trân châu, về món ăn cậu thích nhất, về việc cậu có thể ăn những một kí nho , bla.. bla... Cũng vì thế, chở cậu đi học hằng ngày dần dần trở thành thói quen và niềm vui của tớ. 

Chắc cậu vẫn còn nhớ những lúc hai đứa tập đàn cùng nhau, tớ đã đưa tay vò rối mái tóc ngắn lúc nào cũng mềm mượt của cậu mỗi lần cậu đàn sai, rồi ngân nga hát (dẫu biết chỉ nên đàn thôi, không hát thì hay hơn). Tớ đã tin tưởng cùng cậu đi những con đường mới chỉ bằng một câu nói chắn chắc của cậu: “Có tớ, không lạc đâu mà sợ!”. Rồi cả cái lần cậu giúp tớ chọn nhạc, tớ thản nhiên đưa cho cậu USB mà quên rằng trong ấy có tất cả những bức ảnh “nhí nhố” của tớ, cả những câu chuyện tớ đang viết dở, cậu còn biết cả mật khẩu mail của tớ nữa chứ. Cậu biết nhiều bí mật của tớ quá rồi đấy!


Mình anh bên những tháng năm âm thầm đổi thay/ Mình anh bên những chất chứa chưa một lần nói.

Một câu nói khi đã thốt ra có thể tha thứ, nhưng không thể nào quên được, cứ thế khoảng cách của tớ và cậu cứ nới rộng ra bởi một câu nói đùa thiếu suy nghĩ của tớ. Tớ đã thôi không còn nhớ đã bao lâu rồi kể từ ngày phía sau xe của tớ không có cậu. Cậu biết không, tớ đã đứng đợi những mười phút để băng qua đường vì hôm ấy đường đông quá, giá có cậu chở tớ thì tốt hơn nhỉ? À, mà quán chè tớ và cậu thường ăn không thấy còn bán nữa. Những bản nhạc hai chưa kịp đàn cùng nhau tớ vẫn tự tập một mình hằng ngày! Và cậu này, tớ vẫn đợi, tớ vẫn hy vọng và tớ tin chắc một điều rằng cậu và tớ sẽ trở lại như trước kia. Sớm thôi!

Mình anh với riêng anh anh trong đời/ Vệt nắng trên cao vời vợi/ Thời gian nhẹ khâu vết thương anh.


--------
Bài này viết cách đây hơn một năm rồi, lúc đó tớ và cậu giận nhau cả mấy tháng trời. Sau đấy thì bình thường lại. Cũng lâu rồi chẳng nhắn tin cho nhau, cũng không còn kể, than vãn những chuyện cũ nữa. Ảnh thì vẫn thấy up bởi một người nào đó. Thật sự là bạn, hồi đó là bạn, bây giờ cũng vậy, chỉ khác, có những cảm giác ka1 lạ thôi... Một vài đoạn lượt bớt vì lí do không thể nói... Và thật sự, không có bài hát nào có khả năng khơi gọi cảm xúc nhiều như bài này, đã từng có khoảng thời gian điện thoại cứ lặp lại mỗi bài hát này, đi học về là mở lên nghe liền, có lần, tớ bật MV để đấy và cứ thế... khóc ngon lành...

LP.TS








  • Share:

You Might Also Like

0 nhận xét